Tác giả sử dụng lối viết gãy gọn, chân thành, đưa người đọc đi qua quãng tĩnh lặng đầy da diết yêu thương. Có lẽ chính những quan sát kỹ lưỡng đến mức nồng nàn với sự sống, thiên nhiên đã khiến tác giả miên man về cuộc đời, về sự biết ơn với mọi điều xung quanh.
Vũ Thượng mở đầu sách bằng những dòng về Sài Gòn – nơi anh gọi là “người yêu” với những góc đường quen, chị bán cà phê hay ánh hoàng hôn của chiều tà. Tiếp đó, anh đúc kết những chân lý từ kinh nghiệm của hơn nửa đời người với phong thái nhẹ như không, tựa như áng mây trôi giữa bầu trời xanh ngát.
Như ngụm trà ủ trong lá sen non, độc giả sẽ tìm thấy miền thơm thanh lành, ngọt mát trong từng câu chữ. “Mùi thơm ký ức” trong tâm khảm mỗi người sẽ vang lên vừa trong trẻo vừa sâu lắng, không chỉ với những ai đang an yên, hạnh phúc mà còn với cả những người đang bất ổn và mang nhiều thương tổn trong trái tim.
Theo Báo Người Lao Động (www.nld.com.vn)