Chẳng hiểu từ bao giờ, lời đồn quái dị về “ma chó” lan truyền khắp thị trấn nhỏ, ám ảnh ngôi nhà của lão đồ tể. Người ta rỉ tai nhau về những bóng trắng chập chờn, những tiếng hú não nề trong đêm khuya, và cả hình ảnh con chó trắng đầu đội nón rách lảng vảng quanh gốc khế già. Liệu đây chỉ là sự thêu dệt vô căn cứ, hay một lời cảnh báo về những tội lỗi đã gây ra?
Thằng Chiến “khỉ” vừa dựng xe trước quán đã lớn tiếng: “Lão giết chó nhiều quá nên bị ám đó! Người ta thấy chó trắng đội nón rách dẫn chó con đi quanh nhà lão kìa!”.
Lão đồ tể nhổ toẹt xuống đất, miệng lẩm bẩm xua đuổi: “Phỉ phui cái mồm! Không thịt chó thì lấy gì cho mày ăn?”. Thực ra, lão cũng có chút bất an. Lời đồn xuất phát từ mụ Thoa béo bán cháo lòng, kẻ ghen ăn tức ở khi quán lão bán thêm món bún xáo chó đắt khách.

Sự cạnh tranh trong kinh doanh đôi khi dẫn đến những lời đồn thổi ác ý.
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Xét cho cùng, giết chó hay giết lợn cũng là sát sinh. Mụ Thoa mỗi ngày mổ lợn bán lòng, chồng mụ còn chở thịt lên thành phố. Chẳng lẽ lão lại dựng chuyện thấy lợn đen chống gậy đòi mạng? Lão tặc lưỡi, mặc kệ những lời đồn nhảm nhí. Hơn hai mươi năm làm nghề này, lão đã giết không biết bao nhiêu chó, ma người còn chẳng sợ, huống chi ma chó! Để đáp trả, lão quyết định khuyến mãi bún xáo chó, khiến mụ Thoa tức nổ đom đóm mắt.
Đêm đó, lão mơ một giấc mơ kinh hoàng. Năm con chó trắng, con mẹ đầu đàn mắt đỏ ngầu đội nón rách, nhe răng chực cắn xé lão. Lão bừng tỉnh, mồ hôi vã ra như tắm. Con Thỏ, chú chó lão nuôi, bỗng rít lên khác thường, hướng mắt về phía gốc khế. Lão vớ lấy con dao nhọn, bước ra vườn.

Giấc mơ và những dấu hiệu lạ khiến lão đồ tể không khỏi bất an.
Khu vườn vắng lặng. Con Thỏ biến mất. Lão tự trấn an mình, có lẽ do mình đa nghi. Nhưng những câu hỏi cứ vây lấy lão: Tại sao mụ Thoa biết chuyện ở gốc khế? Tại sao mụ biết có chó mẹ và chó con? Lão rùng mình, nhớ lại chuyện cũ.
… Một ngày cuối năm, thằng Tiến vẩu mang đến một con chó trắng. Lão đang bận nên không để ý. Đến khi mổ, lão mới phát hiện nó đang mang thai. Lão chần chừ, nhưng rồi tặc lưỡi: “Tao hóa kiếp cho mày, con mày tao hứa sẽ nuôi”. Lão ra tay, bụng chó mẹ bật tung ra năm con chó con. Lão chôn bốn con đã chết ở gốc khế, con còn sống được lão đặt tên là Thỏ.
Thỏ lớn lên rất khôn, đặc biệt thù ghét thằng Tiến vẩu. Thằng con trai nghiện ngập của lão từng mỉa mai: “Ông yêu chó ghê nhỉ? Yêu thì đừng giết chúng nữa…”.
Đời lão truân chuyên. Vợ bỏ đi, con trai nghiện ngập, con gái tâm thần. Lão cô đơn, may mà còn có con Thỏ bầu bạn.
Con Thỏ không chỉ là vật nuôi, nó còn là ân nhân cứu mạng của lão.
Tối đó, thằng con trai lên cơn nghiện, đòi tiền lão. Không được, nó vớ lấy con dao chọc tiết chó định giết lão. Con Thỏ lao vào cắn nó, khiến nó hoảng sợ bỏ chạy. Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác nó bên vệ đường, chết vì sốc ma túy.

Lòng trắc ẩn của con chó khiến lão đồ tể phải suy ngẫm về cuộc đời mình.
Lão tự hỏi, nếu là người, Thỏ có cứu một kẻ đã giết mẹ và anh em nó không? Lòng từ bi của Thỏ khiến lão phải nhìn lại chính mình.
Lão mua một chiếc quách đẹp, đào hào quanh gốc khế, úp quách xuống mộ bốn con chó con. Từ nay, lão sẽ hương khói cho chúng.
Thị trấn trở nên yên bình hơn. Người ta đồn rằng do lão đóng cửa quán thịt chó. Lão quyết định sẽ không bán nữa!
Hôm nay, người ta xúm xít trước nhà lão, chứng kiến cảnh hạ biển “Cầy tơ bảy món” và thay bằng biển “Quán cơm chay Thiện Tâm”.
Thằng Chiến “khỉ” ngớ người: “Lão điên à? Cơm chay ai mà ăn?”.
Lão im lặng. Không ai ăn thì lão mang vào bệnh viện làm phúc. Lão quyết tâm buông dao, lòng thấy nhẹ nhõm.
“Ma chó” không phải là câu chuyện về thế lực siêu nhiên, mà là về sự thức tỉnh lương tâm, về nghiệp báo và lòng trắc ẩn có thể thay đổi một con người. Lão đồ tể, sau bao năm sống trong bóng tối của tội lỗi, cuối cùng đã tìm thấy ánh sáng của sự thiện lương.
Trần Minh
Trần Minh
Sống và làm việc tại TP Hà Nội. Anh có truyện ngắn, tản văn được đăng trên một số tờ báo. Anh cũng thường xuyên góp mặt trong các cuộc thi viết trên Báo Người Lao Động.

Trần Minh, tác giả của câu chuyện “Ma Chó”.