Mười hai giờ chính ngọ, mặt trời chiếu những tia sáng nhất của một ngày lên đỉnh mái ngói phủ rêu xanh thách thức với cái nắng oi nồng. Ăn cơm xong, cả nhà trải chiếu xuống đất mềm ngủ cho mát. Mẹ bảo tôi ngủ cùng mẹ cho say giấc nồng. Chiều nay mẹ còn lên đồng tát nước cho lúa trổ đòng đòng. Nhưng tôi còn nhỏ, tôi chưa hiểu được nỗi vất vả của mẹ. Tôi chỉ góp nhặt niềm vui từ tuổi thơ, từ sự bao dung của mẹ. Tôi thường trốn giấc ngủ trưa mẹ dặn mà đi bêu nắng cùng đám bạn quê. Bọn chúng cũng như tôi, những trưa hè thao thức không ngủ. Hẹn nhau ra lũy tre đầu ngõ, chẳng phải để hóng gió mát, mà để thực hiện “công cuộc hành quân” bêu nắng, phơi da thịt.
Nếu được trở lại tuổi thơ…(Ảnh minh họa từ Internet)
Chúng tôi tìm đến bờ rào, dậu thưa bắt chuồn chuồn. Chuồn chuồn ớt không nhiều, nhưng màu đỏ của nó thì nổi bật giữa trưa hè. Cả một nhóm bạn khoảng mười đứa đủ trai lẫn gái đều cầm trên tay con chuồn chuồn đi ra phía đằng ao đình cho chuồn chuồn cắn rốn để biết bơi.
Ngày hôm đó tôi biết bơi thật! Tôi vui như mẹ đi chợ về, reo lên ầm ĩ: “Tao biết bơi rồi chúng mày ơi!”. Vài đứa nhìn tôi ngưỡng mộ vì chúng nó đạp chân, lặn lên hụp xuống cũng chẳng thể nào làm cho cơ thể mình nổi lên được. Tôi không biết mình khua tay múa chân thế nào, người tôi cứ nổi lên, hai tay tôi như mái chèo rẽ nước, cơ thể tôi di chuyển dưới ao. Chẳng biết có phải bị chuồn chuồn cắn rốn thật đau nên tôi đã biết bơi từ đó.
Chán bắt chuồn chuồn tập bơi, chúng tôi đi lấy bèo tây tước thành hình cô gái. Cả bọn đóng vai một gia đình rồi tự hội thoại với nhau. Cũng có mở đầu, cao trào, kết thúc. Cuộc hội thoại trong trò chơi đồ hàng đó, những “cô bèo” hóa thân làm nhân vật cho bọn tôi. Đôi khi là tiếng thủ thỉ của mẹ tôi, đôi khi là tiếng mẹ cái Tình mắng nó. Đôi khi là niềm rưng rức reo vui của cái Tính khi mẹ nó đi chợ, mua cho nó mấy quả thị vàng ươm, thơm ngát làm quà. Thế mà cũng hết cả buổi trưa nắng nóng không ngủ trốn nhà đi chơi. Nghe gió mát bụi tre rì rào phe phẩy, các mẹ, các dì đi làm đồng buổi chiều khi mặt trời chiếu ánh nắng hình xiên cho bóng râm đổ qua hàng cây bạch đàn trên đồng. Bóng râm cho mẹ bớt vất vả bên gầu sòng tát nước cho vụ lúa chiêm.
Bọn tôi chẳng bao giờ hết trò chơi. Chán trò này bọn tôi bày trò khác. Trò chơi ô ăn quan với những viên sỏi đất cát lấm lem.
Thỉnh thoảng có cơn mưa rào bất chợt, mưa mùa hè xối xả và ào ạt rơi. Bọn chúng tôi lại chạy ra sân gào thét cùng tiếng sấm, lè lưỡi cho từng hạt mưa lan thấm vào đầu lưỡi rồi nuốt ực những giọt nước mát từ trời ban tặng. Thích nhất là được lên đồng theo mấy anh chị lớn hơn đi chăn trâu, thả bò. Lấy vạt áo đựng những quả muống đầy nhựa rồi cho lên miệng ăn. Một vị bùi bùi, ngai ngái khó tả nhưng chắc là ngon. Tôi nghĩ thế! Thích hơn nữa là bọn tôi bắt được mấy chú dế nhỏ. Những chú dế thật đáng yêu, sao nó cứ rúc rúc vào kỷ niệm tuổi thơ tôi mãi hoài không chán.
Những buổi bêu nắng, tôi chẳng ốm, mẹ cũng chẳng mắng mà vẫn bao dung. Khi tôi đói có cơm nguội mẹ để phần, khi tôi mệt có gối êm để ngủ. Tôi chỉ là một cô bé đen nhẻm nhưng vô tư với tình yêu thương vô bờ bến. Thế giới của tôi, chẳng có ranh giới nào cho những niềm vui, bởi chúng là vô tận. Nỗi buồn và áp lực với tôi ngày đó là một điều gì đó thật xa xỉ, tôi chẳng màng nghĩ tới. Chỉ có những ngày bêu nắng giữa trưa hè không ngủ. Nếu thời gian nhiệm mầu cho tôi trở lại tuổi thơ, tôi nguyện vẫn cháy hết mình cho trưa hè đầy nắng, nghe rưng rức gió mát và khúc khích tiếng cười.
Theo Báo Người Lao Động (www.nld.com.vn)