Nội dung chính
Sau những tháng ngày chiến đấu với bệnh tật, nhạc sĩ Lư Nhất Vũ đã trút hơi thở cuối cùng vào ngày 29 tháng 3, hưởng thọ 90 tuổi. Sự ra đi của ông là một mất mát lớn cho nền âm nhạc Việt Nam, khép lại một cuộc đời cống hiến hết mình cho nghệ thuật dân tộc.
“Tôi Sống Nhờ Nồi Cá Kho, Canh Chua, Rau Luộc”: Triết Lý Sống Giản Dị Của Người Nhạc Sĩ Tài Hoa
Sự ra đi của nhạc sĩ Lư Nhất Vũ, tác giả của những giai điệu đi cùng năm tháng, đã để lại niềm tiếc thương vô hạn trong lòng công chúng. NSND Kim Cương nghẹn ngào: “Anh Lư Nhất Vũ là ông Bụt của giới nhạc sĩ”, một sự ví von đầy trìu mến và kính trọng.
Nhắc đến Lư Nhất Vũ, người ta thường nghĩ đến mối lương duyên sâu sắc giữa ông và vùng đất Nam Bộ. Ông từng chia sẻ một cách giản dị: “Tôi sống là nhờ nồi cá kho, canh chua, rau luộc… cứ thế qua ngày. Và cứ như vậy mà có sức để đi sưu tầm dân ca, rồi cho ra đời những tác phẩm âm nhạc”. Câu nói ấy không chỉ thể hiện lối sống thanh đạm mà còn là nguồn cảm hứng bất tận từ những điều bình dị nhất của cuộc sống, được ông thổi hồn vào âm nhạc.
Từ “Cô Gái Sài Gòn Đi Tải Đạn” Đến “Bài Ca Đất Phương Nam”: Dấu Ấn Âm Nhạc Lư Nhất Vũ
Nhạc sĩ Lư Nhất Vũ đã chinh phục trái tim của hàng triệu khán giả bằng những ca khúc đi cùng năm tháng như “Chiều trên bản Mèo”, “Cô gái Sài Gòn đi tải đạn”, “Hãy yên lòng mẹ ơi”, “Bài ca đất phương Nam”… Không chỉ là một nhạc sĩ tài năng, ông còn là một nhà nghiên cứu tâm huyết với những công trình đồ sộ về dân ca Nam Bộ, kết hợp cùng các cộng sự như Lê Giang, Nguyễn Đồng Nai, Thạch An, Nguyễn Văn Hoa, Quách Vũ. Trong những sáng tác của ông, hình ảnh người mẹ Nam Bộ luôn hiện lên thật đẹp và thiêng liêng. Ông từng tâm sự: “Tôi chưa có bài hát nào dành tặng riêng cho mẹ. “Hãy yên lòng mẹ ơi” là bài hát tôi viết cho những bà mẹ có con lên đường tòng quân cứu nước, trong đó có mẹ của mình”.
Nhạc sĩ Lư Nhất Vũ còn được biết đến là một người yêu thiên nhiên, thích chăm sóc cây cảnh. Ông thường dành thời gian ngắm nhìn những chậu cây do chính tay mình trồng. Nhà thơ Lê Giang, người bạn đời tri kỷ của ông, từng hài hước nói: “Ông lại hỏi cắc cớ, vợ của ông Bụt sẽ gánh tất cả” khi ông trăn trở về những nỗi buồn trong cuộc sống.

Nhạc sĩ Lư Nhất Vũ: Tấm gương sáng về người nghệ sĩ cống hiến trọn đời cho âm nhạc.
“Món Nợ Với Nghệ Thuật Dân Gian”: Ước Nguyện Cuối Đời Chưa Thành
Tôi còn nhớ lần được cùng nhạc sĩ Lư Nhất Vũ về Trà Vinh, nơi ông miệt mài nghiên cứu về nghệ thuật Rô-băm của người Khmer. Ông say sưa lắng nghe những nghệ nhân kể về bộ môn nghệ thuật dân gian độc đáo này và ấp ủ dự định sáng tác những ca khúc mang đậm tinh thần của Rô-băm. Tiếc thay, “món nợ” với nghệ thuật dân gian ấy vẫn còn dang dở khi ông lâm bệnh.
Những kỷ niệm về ông vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức. Những lời hẹn “Ngày mai đi Trà Vinh với tao hông?” giờ đây chỉ còn là niềm tiếc nuối. Ông luôn quan tâm đến những sự kiện văn hóa nghệ thuật và dặn dò tôi: “Có gì vui nhớ gọi nói chú nghe nhé”.
Khi Báo Người Lao Động phát động cuộc vận động sáng tác ca khúc chủ đề “Đất nước trọn niềm vui”, dù sức khỏe yếu, ông vẫn đau đáu: “Chú yếu rồi, ý tưởng trong đầu thì nhiều lắm nhưng khó viết bài tham gia. Nhưng nếu có kết quả thì cho tao hay để biết lớp trẻ hôm nay viết về TP HCM như thế nào”. Tiếc rằng, tôi đã không kịp báo tin vui cho ông trước khi ông ra đi.

Nhạc sĩ Lư Nhất Vũ đã an nghỉ, nhưng âm nhạc của ông sẽ sống mãi.
Sự ra đi của nhạc sĩ Lư Nhất Vũ là một mất mát to lớn đối với giới văn nghệ sĩ. Những đóng góp của ông cho sự nghiệp cách mạng và văn học nghệ thuật nước nhà sẽ mãi được trân trọng. Nhiều nhạc sĩ, ca sĩ tại TP HCM đã bày tỏ niềm tiếc thương và gửi lời động viên đến nhà thơ Lê Giang trước nỗi đau này.
Xin kính cẩn nghiêng mình tiễn biệt “ông Bụt” của giới nhạc sĩ. Những sáng tác và công trình nghiên cứu của ông sẽ sống mãi trong lòng người yêu nhạc.

Nhạc sĩ Lư Nhất Vũ và nhà báo Thanh Hiệp: Khoảnh khắc đáng nhớ tại sự kiện văn hóa.
Cuộc Đời Và Sự Nghiệp Của Nhạc Sĩ Lư Nhất Vũ: Một Hành Trình Cống Hiến
Nhạc sĩ Lư Nhất Vũ (tên thật là Lê Văn Gắt) sinh năm 1936 tại TP Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương. Ông bắt đầu sự nghiệp văn chương từ rất sớm. Năm 1953, ông đã sáng tác bài thơ “Mồ chiến sĩ” và gửi in Báo Dân ta ở Sài Gòn, ký bút danh Lư Phong. Sau đó, ông tham gia lực lượng thanh niên xung phong và theo học tại Trường Âm nhạc Việt Nam, nơi ông bắt đầu sử dụng bút danh Lư Nhất Vũ.
Cuộc hôn nhân của ông với nhà thơ Lê Giang là một câu chuyện đẹp về tình yêu và sự đồng điệu trong nghệ thuật. Cả hai đã trở thành tấm gương sáng cho thế hệ văn nghệ sĩ trẻ. Nhạc sĩ Lư Nhất Vũ là biểu tượng của sự giản dị, tận tụy và hết lòng vì âm nhạc, vì nền văn hóa dân gian Nam Bộ. Âm nhạc của ông không chỉ mang đến những giai điệu đẹp mà còn chứa đựng những thông điệp nhân văn sâu sắc.
Lễ tang của nhạc sĩ Lư Nhất Vũ được tổ chức trang trọng tại Nhà Tang lễ quốc gia phía Nam (quận Gò Vấp, TP HCM), thể hiện sự kính trọng và tiếc thương của đồng nghiệp, bạn bè và người hâm mộ.
Nhà văn Bùi Anh Tấn đã viết những dòng cảm động: “Lời hát trong ca khúc “Hãy yên lòng mẹ ơi”… mãi mãi vang trong trái tim những người lính cầm súng bảo vệ biên cương. Họ luôn ấm lòng khi nghe bài hát này… Xin tiễn ông rời cõi tạm”.
Sự ra đi của nhạc sĩ Lư Nhất Vũ là một mất mát lớn cho nền âm nhạc Việt Nam. Tuy nhiên, những giai điệu và lời ca của ông sẽ sống mãi trong lòng người yêu nhạc, tiếp tục lan tỏa những giá trị văn hóa tốt đẹp đến các thế hệ mai sau. Tên tuổi của ông sẽ mãi mãi được ghi nhớ như một người con ưu tú của quê hương, một nhạc sĩ tài hoa đã dành trọn cuộc đời để cống hiến cho âm nhạc dân tộc.